Sunday, December 29, 2013

• Đêm Tưởng Niệm và Vinh Danh Việt Dzũng

Cali Today News -Suốt bảy tiếng đồng hồ, từ miền Đông Bắc lạnh giá, theo dõi Đêm Tưởng Niệm và Vinh Danh Việt Dzũng ở miền Tây Nam ấm áp (đối với thời tiết nơi đây) của nước Mỹ, đài truyền hình SBTN do Trúc Hồ và Nguyễn Khoa Diệu Quyên phụ trách, MC Nam Lộc huớng dẫn chương trình, gần như đã cô đọng được toàn bộ cuộc đời hoạt động cho tha nhân của Việt Dzũng. Điều đáng nói hơn, là qua Đêm Tưởng Niện này, Trung Tâm ASIA và đài SBTN đã giúp khán thính gỉa thương yêu và quý trọng Việt Dzũng, hệ thống được mạch lạc hơn; về một Việt Dzũng từng dàn trải tâm hồn, lý tưởng, việc làm của anh trên khắp các lãnh vực, từ văn hóa đến văn nghệ, từ báo chí đến truyền thông, từ đời thường đến sân khấu. Để từ đó, cuộc đời chợt nhận ra: Việt Dzũng, khi sống đuợc yêu qúy như một Nghệ Sĩ, khi chết, được tiếc thương như một anh hùng.
 
Sống, Như Một Nghệ Sĩ.
 
Điều này khỏi phải dài dòng, vì Việt Dzũng, qủa đã là một nghệ sĩ. Một nghệ sĩ hiền lành, nhỏ nhẹ, chân thật, tận tuỵ với mọi người. Ăn nói thì người đẹp nào. nữ ca sĩ nào, kể cả Diệu Quyên (xin lỗi bạn trẻ Trúc Hồ) cũng phải công nhận, lời nói, cách nói, giọng nói của Việt Dzũng khi anh cất lên, thì đến “con kiến trong hang cũng phải bò ra”. Cái chất nghệ sĩ đó, nơi Việt Dzũng, tuôn chảy thành những ca khúc trữ tình thật đẹp, được thể hiện trọn vẹn nơi Nguyên Khang và Y Phương qua tác phẩm “Anh Sẽ Mời Em Về”, tràn đầy xúc cảm, với nghẹn ngào trong nước mắt, với rũ liệt trong tiếc thương. Nhưng tất cả đều vừa phải, đều là chân thật, đủ để khít khao bày tỏ lòng tiếc thương tác giả của nó mà tuyệt không thấy chút kịch tính nào. Còn về cái bay bướm, liều lĩnh, cái bạt mạng của nghệ sĩ nơi chốn tình trường, của Việt Dzũng thì khỏi nói, Qủa đáng bực thầy.  
Bên trong hội trường buổi Lễ Tưởng Niệm Ca nhạc sĩ Việt Dzũng, mọi người đang cùng tưởng nhớ về một MC Việt Dzũng thật dễ thương, dí dỏm qua những clip dẫn chương trình của anh từ những ngày đầu trên các cuốn băng Asia. Vậy là từ nay chúng ta sẽ không còn được gặp Anh trên Asia nữa rồi các bạn ơi...
 
Trước khi hát bài Tưởng Niệm của cố nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng, Lệ Thu kể Việt Dzũng mỗi lần nói gì, đều gọi cô là “người yêu ơi!”. Nay Việt Dzũng mất rồi, chẳng có ai gọi cô là “người yêu ơi” nữa. Thằng em này qúa rồi (xin lỗi, lúc sinh thời Việt Dzũng coi tôi như anh vì lớn tuổi hơn Việt Dzũng cả con giáp). 
 
Theo tôi, phải là một nghệ sĩ tài hoa, phóng khoáng, tự tin lắm thì mới liều một cách ngang tàng mà gọi bà chị Lệ Thu là “người yêu ơi” dễ thương như vậy. Qua các clips xem trong Đêm Tưởng Niệm Việt Dzũng, cái lãng mạn, cái hóm hỉnh, cái tài hoa của anh bên các nữ ca sĩ, MC khác đã đủ chứng minh điều đó, rằng : Khi sống, Việt Dzũng đúng là một Nghệ sĩ tài hoa. (Nói riêng với hương hồn Dzũng, về tuổi đời, em kém anh xa, nhưng về lối lẳng lơ, tán đào liều mạng của Dzũng thì em đáng bậc đàn anh của anh – xin mượn ý của anh Nguyễn Bá Chổi. “Em” xin kính cẩn nghiêng mình chào thua “anh” Việt Dzũng.)
 
Chết, Được Tiếc Thương Như Một Anh Hùng.
 
Không phải là vô cớ, cũng không phải vì tình cảm, càng không phải vì bồng bột, bị mua chuộc nhất thời mà hầu hết các nhân vật cầm đầu hành chánh, dân cử cấp liên bang, tiểu bang cũng như của một thành phố quan trọng vào bậc nhất tiểu bang California, phù trú và đông đúc lại đến tham dự Đêm Tưởng Niệm Và Vinh Danh Việt Dzũng. Với những phát biểu bày tỏ lòng ngưỡng vọng và thương yêu Việt Dzũng, kèm theo nào là lá Quốc Kỳ từng tung bay ở một thủ đô mà người Mỹ đã đổ máu xuơng ra để làm chủ nó, nào là chìa khóa của Thành phố, nào là lời hứa của những giới chức này, là sẽ tìm một địa điểm, một con đường nào đó trong thành phố để đặt tên Việt Dzũng,  nào là Bảng Tuyên Dương, Tưởng Niệm, Vinh Danh của họ trao cho thân mẫu và hiền thê của anh. Tiếp theo, bao nhiêu Hội Đoàn, Tổ Chức, Đoàn Thể của Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn ở khắp nơi, trong và ngoài nước Mỹ, thay nhau phát biểu về Việt Dũng. Nghẹn ngào có, nước mắt có, cảm phục có, yêu thương có. Nói chung, Việt Dzũng được cuộc đời, gồm cả Mỹ lẫn Việt, suy niệm anh là một người có nhiều tâm huyết, nhiều công lao phục vụ cộng đồng, đất nước, dân tộc, không chỉ là Việt Nam, mà còn cả trên quê hương thứ hai của anh là xứ sở Hoa Kỳ. 
 Vì hội trường bên trong không còn chỗ ngồi nên đông đảo đồng hương đang đứng bên ngoài Đài SBTN cùng tham dự Lễ Tưởng Niệm Ca nhạc sĩ Việt Dzũng.
 
Chứng kiến những sự kiện trên, Việt Dzũng vụt sáng lên như một nhân vật tầm cỡ, kích thước khít khao với kích thước của một anh hùng. Một anh hùng đầy kiên trì, một anh hùng đầy vuơng đạo, xả thân cho đời, cho người, nhưng chẳng mong một đền đáp. Mà làm sao đền đáp khi ta nghe Mai Thanh Sơn hát Lời Kinh Đêm, lột tả tuyệt vời nhất trong số các nam, nữ ca sĩ từng chuyển tải cái thông điệp đầy bi thương ai oán, đầy thống khổ trùng trùng  này - của những kiếp người nhỏ bé, trên những con thuyền mong manh, chồng chềnh trong bão tố, tương lai mịt mờ. Những người Miền Nam đi đặt cược cả sinh mạng mình cho canh bạc “Tự Do”, với một thế cờ triệt buộc. Thông Điệp đó, Việt Dzũng không chỉ nói lên cho những người vuợt biển tìm tự do còn sống ngày hôm nay, mà anh còn nói hộ cho cả những người đã chết, những người không còn cơ hội nào để thông báo những khổ đau, như oan khuất của họ để từ đó, lịch sử Việt Nam và thế giới có dịp ghi lại, rằng sau ngày 30-4-1975, đảng CSVN với lý tưởng bịa đặt rằng nhân dân Miền Nam qúa đói khát, quá khổ đau với kềm kẹp của “đế quốc Mỹ” và “bọn Ngụy quyền tay sai bán nuớc”, Bác và đảng cần đổ máu xương ra để giải phóng cứu họ. Và người dân Miền Bắc đã không ngại hy sinh tất cả, làm theo lời “Bác”. Cuối cùng, qua thương lượng giữa Mao Trạch Đông và Nixon cùng sự hỗ trợ của Liên Bang Sô Viết nay đã xụp đổ, họ đã được thắng.  

Nhưng sau đó thì sao? Với những Lời Kinh Đêm, Một Chút Quà Quê Hương v.v..những bức thông điệp buồn đau của đất nước, của con người Việt Nam từ đó đến nay, đã được Việt Dzũng góp cùng những nhà Sử học chân chính ghi lại đầy đủ một thời đại của Việt Nam, được chính những người CS hay người dân sống dưới chế độ XHCN, gọi là “Thời Đại Đồ Đểu”. Nhưng Việt Dzũng không chỉ là người gửi thông điệp cho lịch sử bằng miệng không thôi, mà anh còn đấu tranh miệt mài để làm sao, người người bừng tỉnh, phá cho tan cái “thời đại đồ đểu” đó đi. Phá đi rồi đất nước và con người Việt Nam sẽ lại đi tới đâu, thưa: Cùng Nguyệt Ánh, tác giả Em Vẫn Mơ Một Ngày Về, Việt Dũng và Nguyệt Ánh lại một lần nữa viết và gửi bản “thông điệp của tương lai. Thông điệp này, đã làm rơi lệ biết bao con dân Việt Nam, khi nhìn hai cô bé Cát Linh, Hồng Diễm và cả ngay Nguyệt Ánh, truyền tải bằng hai ngôn ngữ Việt-Anh. Ôi! Cái thông điệp hiền hòa nhưng hực hực sức sống, vẽ ra một tương lai giản dị mà ấm long biết là bao nhiêu. Một thông điệp không có chất “ôm súng, cầm lê xốc tới” giống nhạc “cách mạng”, đẩy người ta vào chỗ chết, nhưng có điều gì đó dịu dàng nhưng cũng thật mãnh liệt, trong một hoàn cảnh đầy thất vọng nhưng chưa bao giờ tuyệt vọng.
 
Chắc có người sẽ hỏi, không đổ máu, hay nói theo tiếng lóng của những Đoàn Viên Đoàn Thanh Niên CS Hồ Chí Minh ở Hà Nội, là “chém gió” không à, có gì mà xưng tụng ồn ào? Hỏi thế thì tôi lại phải mang anh Nguyễn Bá Chổi (NBC), một người cũng đã từng xông pha lửa đạn trước kia, nay là một người viết Blog nổi tiếng của trang nhà Dân Làm Báo, đại để anh nói tuy cầm sung chiến đấu gian nan, nguy hiểm, khó khăn bao nhiêu truớc kia, nhưng nay so với Việt Dzũng trên mặt trận không súng đạn, không chết chóc hôm nay, một chiến sĩ đấu tranh cho Tự Do, cho Dân Chủ, Nhân Quyền như Việt Dzũng, chẳng phải là ít gặp những khó khăn nguy hiểm như anh truớc kia, mà sự thật có khi còn hơn thế nữa. Và sau khi dẫn chứng, anh nói: Cho nên, tuổi đời anh đáng là anh của Việt Dzũng. Nhưng về sức kiên trì, chịu đựng hiểm nguy của Việt Dzũng trên mặt trận này, anh (NBC) chỉ đáng bậc đàn em của Việt Dzũng. “Em” chào “anh” Việt Dzũng. 
 
Lạ nữa, ai anh hùng, ai liều lĩnh, ai chống đảng CSVN hơn Lý Tống, anh hùng của người dân tị nạn Cuba. Vậy mà trong Đêm Tưởng Niệm Và Vinh Danh Việt Dzũng, anh hùng Lý Tống cũng đến để bày tỏ lòng ngưỡng phục người đã gửi “Một Chút Qùa Cho Quê Hương”, kẻ đã mang nặng những khổ đau cùng đất nước.
 
Chính vì thế mà khi Thiên Chúa cất gánh nặng cho anh, mang anh về nước Người thì ai cũng bồi hồi, ai cũng trân trọng anh.
 
Sống, Việt Dzũng là một Nghệ Sĩ.
Chết, Việt Dzũng được tiếc thương như một Anh Hùng.
 
Hoàng Thu Dũng (New York, New York)

No comments :

Post a Comment