Kính Thưa Quý Vị,
Qua Lịch Sử, chúng ta được học là nên ghi nhớ lấy các Tư Tưởng, hơn
là Con Người. Vì con người có thể thất bại. Con người có thể bị bắt
giữ, bị giết chết và quên lãng, nhưng dù năm tháng trôi qua, một tư
tưởng vẫn có thể tồn tại và thay đổi cả thế giới. Chúng ta không thể
tiếp xúc, va chạm, hoặc giữ lấy một tư tưởng trong tay mình. Tư tưởng
không biết đổ máu và không biết đau đớn, nhưng nó tiếp tục sống và hiện
hữu với thời gian…

38 năm đã trôi qua kể từ khi Saigon thất thủ, nhưng chúng ta vẫn tụ
họp ở đây hôm nay, tưởng niệm về sự mất mát quê hương xinh đẹp của
mình. Tuy nhiên, có thể không đáng kể lắm về việc mất đi mảnh đất, mà
đáng kể hơn nhiều, là Sự Mất Tự Do, Mất Đạo Đức, Và Sự Mưu Cầu Hạnh Phúc
Cho Dân Tộc Việt Nam.
Là một nữ sinh viên 22 tuổi, sắp tốt nghiệp hạng Danh Dự, từ
University of Texas (UT) vào Tháng 5, 2013, tôi tự hào là cư dân Texas,
và hơn thế nữa, hãnh diện mình là người Mỹ gốc Việt. Dĩ nhiên tôi rất ý
thức là gia đình tôi đến Hoa Kỳ vì sự lựa chọn chính trị, với tư cách là
Người Tỵ Nạn, nạn nhân của chế độ Cộng Sản Việt Nam, chứ không phải vì
lý do kinh tế vật chất.
Đằng sau lớp sơn “dân chủ” mỏng và rẻ tiền, Việt Nam bây giờ vẫn có
đủ những đặc tính của Cộng Sản độc tài, mà các quốc gia tân tiến như
Hoa Kỳ không thể tin được là những chuyện này còn tồn tại. Không có cơ
sở thông tin nào do tư nhân làm chủ, tất cả từ báo chí, đài truyền hình,
và ngay cả các chương trình ca nhạc giải trí, đều do nhà nước kiểm
soát. Các người trong đảng Cộng Sản tự phong mình là “lãnh đạo” cầm
quyền. Hậu quả là luật lệ không được thi hành, công an và quân đội Việt
Cộng bảo vệ đảng, không bảo vệ dân, và người dân khổ sở...

Tôi thật đau xót khi nghĩ đến những cô gái đồng trang lứa với tôi ở
Việt Nam hôm nay, bị mang bán ra nước ngoài, hoặc phải làm việc quá
sức. Họ bị mắc bẫy trong cuộc sống đầy dẫy lạm dụng về tình dục, đói
khổ, làm việc kiệt sức, nói chung là một cuộc sống đầy máu và nước mắt.
Trong khi đó, ở Hoa Kỳ, tôi được đi học và được làm công việc tôi
thích: làm người kể chuyện bằng cách tường-thuật tin tức về những gì xẩy
ra chung quanh tôi. Tôi nhận thức, được sống trong một xứ sở tự do ở
đây, là một đặc ân. Nhưng sự tự do nầy có được, với cái giá rất cao. Sau
cùng, Năm Mươi Tám Ngàn (58.000) Chiến Binh Hoa Kỳ, Ba Trăm Ngàn (300.000) Chiến Binh Việt
Nam Cộng Hòa Đã Hy Sinh Cho Miền Nam Việt Nam. Họ đã ngã xuống cho tôi
được đứng đây hôm nay, trước mặt quí vị. Năm Trăm Ngàn (500.000) Thuyền Nhân Việt
Nam đã chết trên Biển Đông, trong khi cố gắng vượt thoát để hy vọng có
Cuộc Sống Tự Do như tôi hôm nay. Những người đàn ông, phụ nữ, thanh
niên, và các trẻ em, đã chiến đấu cho một Lý Tưởng hoặc một Tư Tưởng,
Không Bao Giờ Mất.
Nhưng Tư Tưởng này là gì? Đó là một Nguyên Tắc về Nhân Quyền, Dân
Chủ, Công Lý, và Tự Do. Nó cung cấp cho dân Việt sự yên bình trong tâm
hồn và không phải khiếp sợ nhóm cầm quyền cộng sản như hiện nay. Họ có
thể ngủ yên an toàn ban đêm, không phải lo toan cho có bữa ăn ngày hôm
sau, hoặc bị nhốt tù vì Ý Tưởng Được Độc Lập, như Cựu Đại Úy VNCH Nguyễn
Hữu Cầu, Nhà Báo Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, như Nông Dân Đoàn Văn Vương,
như Ca Nhạc Sĩ Việt Khang, Blogger Tạ Phong Tần, nữ sinh viên Nguyễn
Phương Uyên, và còn biết bao nhiêu người khác nữa... Họ đang gánh chịu
ngục tù Cộng Sản, vì họ dám đứng lên tranh đấu cho Nhân Quyền và Độc Lập
ở quê hương Việt Nam, chống lại Tầu.
Đối với thế hệ trẻ, những người được sinh ra và nuôi dưỡng trong
một xã hội tự do, thì Sự Tự Do Giống Như Khí Trời Bao La. Chúng ta hiếm
khi nghĩ đến nó vì Sự Tự Do luôn luôn có sẵn đó. Nhưng đối với 90 triệu
người Việt đang sống trong một đất nước Cộng Sản, tràn đầy áp bức và
ngăn cấm, Sự Tự Do Không Hề Hiện Hữu.
Nếu Có Ai Cần Ghi Nhớ Và Bảo Vệ Tư Tưởng Nầy, Đó Chính Là Chúng Ta,
Những Người Tỵ Nạn Miền Nam Việt Nam. Chúng ta phải tranh đấu để ghi
nhớ Tư Tưởng Tự Do và Nhân Quyền nầy, vì nó sống mãi trong thâm sâu, tận
đáy lòng ta. Đó Là Một Giấc Mơ Rực Lửa. Lúc đầu, nó là ngọn lửa rất
đẹp, thường bùng cháy dữ dội, nhưng rồi dần dần vơi đi... Tuy nhiên, khi
ngọn lửa Tư Tưởng Tự Do được phát triển lâu dài, nó giống như than đốt,
nóng bỏng, cháy thâm sâu xuống dưới, và không sao dập tắt được nữa…
Austin, Texas, Ngày 27/4/2013
HOA HẬU CUNG HOÀNG KIM
National American Miss 2012-2013, Miss Cung Hoàng Kim’s Speech on Commemoration of BLACK APRIL in Austin, Texas
Ladies and Gentlemen,
We are told to remember the Idea rather than The Man. Because a man
can fail. He can be caught, he can be killed and forgotten, but years
and years later, an idea can still change the world. You cannot contact
an idea, touch it or hold it. Ideas do not bleed, do not feel pain, but
they can live on…
38 years have passed since the fall of Saigon and still, we gather
here today, commemorating the loss of our beautiful country. And yet, it
is probably not so much about the loss of a country territory, but much
more about the loss of human rights, freedom, morality, and the pursuit
of happiness for the Vietnamese people.
As a 22-year-old college student, graduating from the University of
Texas with honors, I’m a very proud Texan and most of all, a very proud
Vietnamese American. However, I am very aware my family came to America
as a political choice, refugees, and victims of the Vietnamese
Communist regime, not for economic pursuits.
Behind a thin, cheap layer of “democracy”, Vietnam today carries
communist characteristics that well-developed nations like America find
hard to believe exists. There isn’t any privately owned media –
everything including newspapers, television stations, even entertainment
is controlled by the government. Self-appointed government “leaders”
from the Communist party run the country. And as a result, laws are not
enforced, the Vietnamese Communist police and military protect communist
party, not the people, and ultimately the citizens suffer.
It is hard for me think girls my age in Vietnam are forced into
human trafficking and hard labor. They are trapped in lives full of
sexual abuse, starvation, and grueling work – ultimately a life with
blood and tears.
On the other hand, I in the states, have the luxury of attending
school and doing what I love: being a story teller by reporting on news
happening around me. I acknowledge the privilege I have to live here in a
free country. But this freedom came at a vast cost. 58 Thousand
American Soldiers and 300 Thousand South Vietnamese Soldiers Made The
Ultimate Sacrifice for South Vietnam to allow me to stand here before
you today. 500 thousand Vietnamese boat people lost their lives at
Eastern Sea in an attempt to live like I do today. These men, women,
young people, and children fought for An Ideal or Idea, Which Can Never
Die.
But what is this Idea? It is a principle of Human Rights,
Democracy, Justice, and Freedom. It is giving the people of Vietnam
peace of mind and not being absolutely terrified of their current
communist government. They are being able sleep safely at night, not
having to worry about getting food on the table the next day or being
imprisoned because of an Idea of Independence, like former captain of
the Republic of Vietnam, Nguyễn Hữu Cầu, Journalist Điếu Cầy Nguyễn Văn
Hải, Farmer Đoàn Văn Vương, Singer/Songwriter Việt Khang, Blogger Tạ
Phong Tần, female college student Nguyễn Phương Uyên, and the countless
others...They are enduring communist prisons because they took a stand
to have Basic Human Rights and Independencece in Vietnam against China.
For the younger generation who are born and raised in a free
society, freedom is like air. We hardly ever think about it because it
is always there. But to the 90 million Vietnamese living in a Communist
country, full of oppression and prohibition, Freedom Does Not Exist.
If Anyone Is Obligated to Remember and Defend this Idea, It Is Us,
The South Vietnamese Refugees. We must fight to remember this Idea of
Liberty and Human Rights because deep down in our hearts, it lives. It
Is A Dream Caught On Fire. In the beginning it is a flame, very pretty,
often hot and fierce, but then light and flickering… However, as it
grows older, it becomes like coals, deep-burning and unquenchable…
Austin, Texas, 4/27/2013
HOÀNG-KIM CUNG, National American Miss 2012-2013
NGUỒN: Báo calitoday
Bài diễn văn của cô Hoa Hậu Cung Hoàng Kim quá tuyệt vời. Cô đã nói thay cho tất cả những người tị nạn cộng sản đúng nghĩa.
ReplyDeleteCám ơn cô.
Hãnh diện thay cho chúng ta có một Hoa Hậu gốc Việt đẹp người đẹp nết , đẹp cả tư tưởng và ý thức !
ReplyDeleteNgọc Băng nói hay quá .
Delete